
Mưa cứ đổ vô tư tuôn trào chảy long lanh trên muôn trùng cây lá. Anh hỏi người bạn: “Mi thấy ngôi nhà mới xây của tau răng?” “Nhưng tau thích căn nhà cũ hơn!”- người bạn nói.Câu trả lời của bạn đã làm anh vụt quay về ký ức. Cũng dễ hiểu, căn nhà cũ là nơi mà bạn bè hồi cấp ba của anh thường tụ tập ôn bài, tập đàn hát, tập nhậu và bàn tán chuyện yêu đương. Là cái góc học tập nhỏ mà cả ba bốn đứa đều vò đầu vì một bài toán khó hay cùng mộng mơ về cô em gái có mái tóc dài học sau một khóa… Căn nhà cũ còn mùi hương ấm áp của nồi cơm trắng, đĩa cá cấn kho riềng, tô canh chua cá lóc mà mạ anh vẫn thường nấu cho cả bọn cùng ăn trong những buổi chiều mưa gió. Cái tuổi mới lớn xanh xao, hao gầy và nhiều mơ mộng, nhiều tiếng cười của anh và bè bạn đã ký thác vào khung cửa sổ nhỏ màu xanh, vào cái phản gỗ đen bóng bên cạnh góc học tập mà cả bọn cùng lăn ra ngủ khì sau khi đã đủ trò vui.Là những mảng rêu xanh hai bên tường nhà và cả mùi ẩm mốc của cái nền xi măng loang lổ…Tất cả đã là kỷ niệm của một thời trai trẻ.
Chuyến tàu thời gian đã đứa anh và bạn bè đi qua tuổi trẻ và cả những khó nhọc của đời người. Sướng khổ vui buồn đều có cả để và buổi chiều mưa gió như thế này ngồi ở hiên nhà mà ngoái lại ai cũng thấy thương thương…
Ngôi nhà mới khang trang lấp lánh niềm vui mắt mạ. Anh biết mạ cũng thương nhớ căn nhà cũ lắm nên không dám hỏi. Căn nhà như hình hài thân xác của mạ, chẳng ai có thể níu được sự khắc nghiệt của thời gian. Căn nhà cũ dần cùng với nếp nhăn ngày một dày hơn trên gương mặt thân yêu của mạ. Nhớ cái buổi chiều chuẩn bị cho ngày mai chia tay mạ để vô Sài Gòn lập nghiệp, anh cứ ngồi bên hiên mà nhìn mưa chảy thành hàng trên mái tôn xuống sân nhà. Bịn rịn lắm và thiệt tình là lúc đó không muốn xa nhà, xa mạ.Rứa mà chừ khi mô anh cũng vội vã trở về nhà rồi lại vội vã đi. Cây lá mến thương quanh nhà vẫn xanh còn mạ thì tóc đã trắng xóa trên đầu còn anh thì đầu đã lơ thơ vài sợi bạc…
May mà còn cái bờ ao lao xao cây cỏ bên thềm nhà với những buồng chuối vừa mới tượng hình trái non chắc là kịp đến tết để cúng cấp ông bà. Nghe bạn nói về căn nhà cũ, nhìn bờ ao anh mới giật mình với chính ý định của mình là sẽ san lấp hết bờ ao này trong dịp hè này để làm một cái sân.Những cơn mưa cứ rào rạt bình yên bên hiên nhà làm anh nhớ mấy câu thơ đã viết trong những ngày xa nhà, xa mạ: “ Gió thổi bao năm bao năm rồi gió thổi- Mẹ ngồi như sợi chỉ thời gian- Gió thổi đồng sau đau cành xoan tím- Mưa rớt đồng gần buốt lá mùa đông…”
Phi Tân |